Insane Sapa - Fansipan 3143m

Đăng vào
25 phút
Insane Sapa - Fansipan 3143m

Đố các cậu đọc hết được cái note này đấy

Đầu tiên, vốn dĩ du lịch có 3 kiểu chính:

  • Tận hưởng, khám phá: Các bạn sẽ hơi tốn kém hơn một chút nếu đi theo kiểu này, nhưng bù lại, sức khỏe và thể chất sẽ được đảm bảo, các bạn sẽ biết rõ về văn hóa, ẩm thực, thưởng thức và tìm hiểu các bản sắc riêng của vùng đất các bạn đặt chân tới.
  • Khám phá, chinh phục: Các bạn sẽ tiết kiệm tối đa chi phí khi đi theo kiểu này. Các bạn có thể sẽ không được ăn, uống thoải mái như ở trên, chuyến đi có mục đích mở rộng tầm mắt và chinh phục những vùng đất mới mà bạn chưa có cơ hội đến. Sẽ vất vả hơn nhưng chưa chắc đã kém vui đâu.
  • bê đê: kết hợp 2 kiểu trên, kiểu này chắc được 10 điểm về chỗ =))

Chúng tôi chọn kiểu 2 và không có ý phê phán hay đả kích kiểu còn lại, chỉ muốn viết lại gì đó để có thể khoe với mọi người những gì mà nhóm chúng tôi đã làm được trong suốt 2 ngày tại Sapa. Hi vọng rằng những trải nghiệm vô cùng tuyệt với mà chúng tôi có được sẽ là động lực để cho những bạn chưa dám hoặc chưa đủ can đảm sẽ có thể "bỏ hết tất cả để mà đi". (nên đi theo kiểu 2 nhé, rẻ lắm =))))) Dù rằng nhìn mọi người đã đến nhiền chân trời xa hơn, nhiều vùng đất thú vị hơn, nhưng ở Việt Nam thì chỗ này cao nhất rồi nên cũng tự hài lòng với bản thân mà post vậy :)) Thứ hai, xin khẳng định, leo Fan theo cung đường Trạm Tôn vốn được coi là cung đường dành cho phụ nữ có thai và cho con bú, nhưng trong 1 ngày thì điều đó là hoàn toàn khác. Nếu không có sự chuẩn bị thể lực hoặc ý chí vững vàng, bạn hoàn toàn có thể phải ngủ lại rừng 1 đêm và gặp phải rất nhiều vấn đề khác trên đường đi.

Còn riêng về cá nhân tôi, 1 tháng vừa rồi có rất nhiều thứ xảy ra, nó cũng tác động rất lớn đến cuộc sống của bản thân. Ngay từ khi nhận được lời rủ rê, chuyến đi này khiến tôi rất đắn đo, liệu nó có phù hợp với mình không, nhưng cuối cùng tôi quyết định giữ nguyên quyết định của mình và đến giờ phút này, tôi hoàn toàn hài lòng và tin tưởng chuyến đi đã giúp mình thay đổi rất nhiều. Dù nó không liên quan đến mọi thứ đã, đang và sẽ xảy đến với bản thân tôi nhưng những gì chuyến đi mang lại là một trải nghiệm tuyệt vời mà theo tôi là khó có thể có lần thứ hai. Mà thôi không lan man về bản thân nữa, tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ :))

9 anh em siêu nhân tại ga Hà Nội

Đầu tiên tôi muốn giới thiệu qua về chúng tôi. 8 sinh viên và cựu sinh viên đại học (=))) có năm sinh từ 1996 đến 1988. 7 người đã từng hoặc đang là sinh viên của ĐH Bách Khoa (Viện CNTT&TT) và 1 của Học viện Ngân Hàng. Ngoài ra còn có 1 chị người Nhật tên là Mizuki sẽ đi cùng chúng tôi lên Sapa nhưng không tham gia chuyến leo núi cùng mọi người. Chúng tôi đều muốn chinh phục Fansipan với mức giá rẻ nhất nên đồ ăn trong 2 ngày gần như là được mọi người đóng góp cũng như mua với giá vô cùng sinh viên.

Chúng tôi xuất phát từ ga Hà Nội lúc 10h tối ngày thứ 6, vì tiêu chí hạt dẻ nên chúng tôi đăng ký vé tàu cứng không điều hòa. Trong đêm đầu tiên trên tàu, chúng tôi gần như không ngủ được một chút nào. Một phần vì đau lưng, một phần vì âm thanh khi di chuyển của tàu.

Khoảng 12h đêm chúng tôi có gặp 2 anh chàng người Mỹ (Dave và Mitch) cả 2 đều 26 tuổi và vừa bỏ việc để đi chơi. Hai anh chàng vừa từ Thái và Lào đến Hà Nội được 1 ngày, họ khoe với tôi chiếc xe máy trị giá 250$ mà họ mua được và dự định sẽ dùng nó để đi từ Hà Nội và Sài Gòn sau khi quay trở về, hơi duyên số chút, họ cũng muốn leo Fansipan trong 1 ngày và chưa hề book tour nào vì biết chắc chắn sẽ gặp "fun guys" như chúng tôi. Vậy là nhóm chinh phục Fansipan của chúng tôi sẽ gồm 10 thành viên.

Ga Lào Cai x)

Đến 6.30, chúng tôi có mặt ở Ga Lào Cai. 11 người (8 người trong nhóm, Mizuki, Dave và Mitch) đều sẽ đi bus từ Lào Cai đến trung tâm Sapa (chỉ mất 28k so với 50k nếu chúng tôi sử dụng xe bus của các cò). Chúng tôi có chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng cho mọi người (cơm nấu sãn và muối vừng + 2 quả trứng luộc) nhưng không có phần của anh chàng người Mỹ nên tôi đã order cho họ 6 quả trứng rán (mấy cậu này lúc nào cũng “just eggs” :)))

8:00, chúng tôi có mặt tại nhà thờ đá - trung tâm Sapa, vì homestay chúng tôi ở đã hết chỗ nên Dave và Mitch phải tìm 1 homestay khác và mọi người hẹn gặp nhau lúc 10:30 tại nhà thờ đá để bắt đầu chuyến đi lên đỉnh đèo Ô Quy Hồ bằng xe máy. Mizuki san đã mất 17$ để hủy tour ngày thứ 7 của chị ấy để đi cùng chúng tôi, tôi nghĩ lý do chính là vì chúng tôi quá đáng yêu =))

Thời tiết Sapa khá đẹp (đùa đấy, nóng chả khác đ gì HN cả)

Homestay khá rộng rãi với giá 60k/người/ngày

Sau khi về nhận phòng và ngủ khoảng 1 tiếng chúng tôi bắt đầu đi nhận 5 xe máy và phải đổ xăng. Chỗ thuê xe chỉ cho đủ xăng để ra đến cây xăng,dù vậy trên đường ra đó, chúng tôi đã phải dắt bộ 1 xe, khá là củ chuối @@ Bù lại thì chúng tôi chỉ phải trả 80k cho 1 xe (thay vì 120k như 2 anh chàng người Mễ)

Được chị Mizuki khen là yasashi vì cho chị mượn áo khoác :333333

Trưa thứ 7, thời tiết khá đẹp, rất nhiều nắng và ít sương mù nên chúng tôi có thể tận hưởng khung cảnh tuyệt vời trên đèo Ô Quy Hồ, những đồng ruộng, con suối ở giữa và xa hơn là dãy núi Hoàng Liên Sơn. Tôi cũng đã xem qua ảnh đèo Ô Quy Hồ và đỉnh của nó - "Cổng trời" nhưng vẫn rất sửng sốt với những gì mình nhìn thấy tận mắt ngày hôm đó, quá đẹp và quá huyền ảo, nắng chiếu xuống những sườn núi và cả ruộng lúa, miêu tả chính xác thì khó nhưng nói rằng giống y như tranh vẽ thì không hề quá một chút nào.

Nhìn bằng mắt thường thì cảnh này không khác gì trong tranh lun :))

Đường lên đỉnh đèo Ô Quy Hồ

Nhóm chúng tôi tại Cổng Trời

Chúng tôi đã mua một túi than to với giá 50k và dự định sẽ làm tiệc nướng ở một trại bên đường trên đỉnh đèo, nhưng vấn đề là sau khi đã set up được bếp nướng bằng gạch và nhóm bếp thành công thì không ai thấy thùng đồ ăn. Chúng tôi mang rất nhiều thứ lên đèo nhưng không một ai mang theo hộp đồ nướng mà mình đã chuẩn bị (gồm mashmallow, bánh mì lát và khoai). Vậy là 11 người đành phải ra một hàng nướng bên cạnh mua thịt và khoai lang ở đó, 30 xiên thịt và khoảng 10 củ khoai khiến chúng tôi mất thêm 220k. Hơi tốn kém tí chút nhưng bù lại mọi người có thêm chút protein cho ngày hôm sau vất vả. Chúng tôi đã nướng thịt khá nghề và mọi người có thêm 3 chiếc bánh mì BigC + một hộp pate nhỏ mà tôi đã tự làm (tin được không =))) cho bữa trưa vào khoảng 2h chiều.

Bánh mì BigC và thịt nướng Ô Quy Hồ

Quy hoạch khoai nướng, phía xa xa là nắp hộp pate handmade by Mặt Trời của lòng anh :x

Khoảng 5h chiều chúng tôi về homestay và tranh thủ chợp mắt 1 lát, tắm gội rồi chuẩn bị nấu bữa tối. Thực đơn của chúng tôi rất sinh viên, gồm có canh trứng cá hồi, đùi gà dính phao câu rán và đặc sản Sapa - cá hồi. Chị chủ nhà cũng rất tốt bụng khi cho phép chúng tôi sử dụng nồi và bếp để chuẩn bị. Và sau đây tôi xin liệt kê một chút nguyên liệu mà chúng tôi đã mua và chuẩn bị:

Nồi canh 2-2-2 huyền thoại

  • Canh trứng cá hồi: 2 lít nước + 2 quả cà chua + 2 quả trứng gà.

món cá hồi luộc và đùi gà dính phao câu rán của lòng tự trọng

  • Đùi gà dính phao câu rán: 6 quả trứng rán chia làm 2 đĩa.
  • Cá hồi: 10 củ khoai lang luộc. Với thực đơn quá nhiều đạm như trên anh em trong đoàn đều rất lo lắng cho sức khỏe của nhau. Hôm đó 1 đoàn khách Việt trẻ có tổ chức tiệc nướng ở bên ngoài và họ rất tốt bụng khi đã cho đoàn chúng tôi 2 xiên cá hồi, 2 xiên xúc xích và 1 xiên mực nướng. Điều vất vả nhất với chúng tôi là không có món nào có số lượng chia hết cho 9 =))

Đĩa đồ nướng mà 2 anh chị giáo viên dễ thương và 1 "chị" sinh năm 96 đang học HVBC-TT tặng đoàn

Sau bữa tối chan nước mắt (vì cười nhiều quá không thở được :))) chúng tôi qua thăm chợ đêm để chị Mizuki có thể mua quà. Ở đó trẻ con bán hàng khá nhiều, có đứa gật gủ buồn ngủ mà vẫn phải ngồi trong khá đáng thương. Mấy nhóc ở đây đứa nào cũng đáng yêu hết mức, dù có hơi bẩn nhưng trông chúng nó cười có một chút gì đấy rất ngây thơ, khác hẳn trẻ con dưới xuôi. Tuy vậy chúng bị bố mẹ "thương mại hóa" quá nhiều nên cũng hơi khó chịu khi chúng bám lấy chúng tôi hoặc đòi tiền sau khi được một anh trong đoàn chụp ảnh.

Trẻ con ở đây toàn các cháu dễ thương đến khó thở :(

Các thanh niên trong fashion show thời trang đông hè 2015. (Cái túi kia mua 80k mà còn bị con bé Huyền kêu đắt -_-)

Trở về nhà vào lúc 22:23, chúng tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân, sắp xếp đồ đạc và lên giường đi ngủ để chuẩn bị cho buổi leo Fansipan vào sáng sớm ngày hôm sau.

Không tếch - Nâng niu bàn chân Việt

4h sáng chúng tôi dậy chuẩn bị đồ đạc và nấu bữa sáng. Bữa sáng gồm 2 món chính: Hảo hảo tôm chua cay và Ngũ cốc nestle. Ăn xong, mọi người nhanh chóng di chuyển ra xe đến công ty du lịch và cùng poster và guide tiến đến Trạm Tôn làm thủ tục và bắt đầu cuộc hành trình. 6h30, 10 người bắt đầu xuất phát từ Trạm Tôn để bắt đầu thử thách mà chúng tôi "không nghĩ nó khó đến vậy”.

Đi cùng chúng tôi có anh Vàng và anh Chay, 2 anh đều là người dân tộc Mông và đều đã có người yêu. Anh Chay là guide sẽ đi đầu đoàn và anh Vàng porter sẽ là người chốt cuối.

Bắt đầu thôi nhỉ :))

Những con suối đầu tiên

Quãng đường đầu tiên từ 1900-2200 khá đơn giản, chúng tôi vừa xuất phát nên mọi người vẫn còn rất khỏe và lạc quan, đường đi có nhiều rễ cây, đá và suối nhưng không dốc, đến mốt số điểm nghỉ mọi người có thể chụp ảnh và ngắm cảnh. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, duy có thành viên nữ duy nhất rất lạnh lùng, mãi sau các bạn nam mới biết em ấy vừa bị muỗi đốt, đó cũng là động lực để thanh niên trai tráng chúng tôi cố gắng đi nhanh cho đỡ xấu hổ :))

Top 6 trên đường lên 2200

Trong quãng đường này mọi người nên giữ sức và tập thở cho đều, không nên bung sức cố chạy nhanh vì đoạn đường này là để khởi động cho chặng đường tiếp theo khó khăn hơn.

Trò chuyện cùng anh Chay, sinh năm 93 có người yêu sinh năm 95. Theo lời anh kể thì "nó bận lắm nên cũng ít đi chơi"

Đến trạm 2200m, chúng tôi nghỉ khoảng 5 phút để mọi người có thể đi vệ sinh, rửa mặt và nghỉ ngơi để tiếp tục lên trạm 2800.

Những đoạn đường dốc trước 2800 đều có tay vịn cho mọi người bám

Quãng đường từ 2200-2800 khó khăn hơn, các con đường đã không còn bằng phẳng mà độ dốc đã cao hơn. Đến đây mới nhớ, mọi người trước khi leo Fan hãy tập leo cầu thang thật nhiều. Ngoài tác dụng giúp vòng 3 săn chắc (:3)thì bài tập này cũng giúp mọi người làm quen với địa hình ở đây.

Dậy sớm nên cúng hơi buồn ngủ, nhìn mới lại nhớ, rơi mất vòng tay tăng sức mạnh trên núi dồi :(

Tới đây đoàn chúng tôi tách ra làm 2 và từ đây trở đi mọi chuyện không còn vui như ở phía trước nữa, chúng tôi gặp rất nhiều đoàn đi xuống, họ đều leo 2 ngày và vừa trở về từ 3143, việc liên tục gặp mọi người và ai cũng nói còn 3-4 tiếng nữa khiến chúng tôi hơi lo sợ không kịp xuống trước khi trời tối và cố gắng tăng tốc.

Thời tiết khá đẹp, phút giây hiếm hoi cả đoàn nghỉ chân ngắm cảnh

2800 vào trưa ngày CN rất nhộn nhịp

12:00, chúng tôi có mặt ở trại 2800 để nghỉ ngơi và có 1 bữa ăn nhẹ gồm 2 lát bánh mì, 1 chút lạc sống mà Mitch chuẩn bị. Do anh Vàng cùng đồ ăn ở lại với đoàn thứ 2 nên anh Chay(guide) đã quyết định chạy lại để mang đồ ăn, chúng tôi quyết định sẽ ăn trưa trên đỉnh ^^^

Một điều ấn tượng nữa là ở 2800 có một suối nước rất lớn, các bạn có thể uống nước trực tiếp từ suối, rửa mặt và lấy thêm nước dự trữ cho đoạn đường tiếp theo (nên không cần mang quá nhiều). Nước vô cùng mát và ngọt, dù xuất hiện nhiều công trường ở đỉnh nhưng tôi hi vọng họ xây nhà WC đàng hoàng cho anh em :(( Dù sao thì nước vẫn rất mát và ngọt (không có muối ure urat gì đâu)... Ở dưới xuôi một tuần có đá bóng 2 trận, quá trình tập luyện đi bộ 5 tiếng liên tục không cảm thấy mỏi chân, leo thang 20 tầng lên xuống 3 lần cũng không xi nhê. Vậy mà lên đến 2800, chân tôi có biểu hiện của việc căng cơ, liên tục phải nghỉ và xin miếng dán từ cậu em (Việt Anh Vũ) đi cùng. Quãng đường này 2 anh em đã thấm mệt, đi được một đoạn lại nghỉ để tránh chuột rút, vì tôi biết, nếu để chuột rút vào lúc nào thì sẽ là một thảm họa.

Đến lúc mệt, chocolate và nước không phải là thứ hồi sức hiệu quả nhất mà là những lời khen. Gặp ai chúng tôi cũng hỏi còn bao lâu và tiện thể khoe luôn mới lên từ lúc 6.30, được khen chúng tôi lại quyết tâm đi thật nhanh, gặp đoàn khác để được khen tiếp =))

Từ 2800 trở đi, quãng đường khó hơn rất nhiều nên không ai còn đủ sức và thời gian để dừng lại chụp ảnh. Từ đây lên đỉnh mọi người chịu khó đọc chay nhé (cho những ai đủ kiên nhẫn đọc tới đây)

Đi lên đến độ cao 2900, chúng tôi gặp một đoạn dốc rất xâu, chúng tôi cũng bắt kịp anh Vinh Hoang Bach và Hoàng Thị Ngọc Huyền ở đây. Điều nản nhất khi leo Fansipan có lẽ ở những đoạn đường đi xuống, một phần vì biết nếu xuống sẽ càng xa đỉnh hơn, một phần vì quãng đường trở về, những con dốc xâu như thế này sẽ là một trở ngại rất lớn cho những đôi chân đã thấm mệt.

Lên đến đây xung quanh các bạn sẽ toàn là mây, không khí lạnh và rất loãng, không hô hấp được nhiều và phải mất sức nên tim ai cũng sẽ đập rất mạnh, khuyến cáo các anh trị em ở nhà nên tập ca đi ô để rèn luyện sức khỏe, tránh trường hợp lần đầu thấy tim mình đập mạnh thế mà sợ (như chúng tôi). Quãng đường từ 3000-3143 sẽ có nhiều công trình, đường đi rất nhiều bùn và trơn do vật liệu xây dựng, mọi người không nên vội vì vội là rất dễ được nằm lại đấy luôn. Lúc này chúng tôi đều đã rất mệt, mọi người cứ đi được 4-5 phút lại nghỉ uống nước và ăn chút chocolate, quá 12 giờ trưa, ai cũng đói vì bữa sáng không đầy đủ dinh dưỡng và quãng đường phía trước vẫn còn xa (so với sức lực còn lại của mọi người).

Cuối cùng thì lúc 13.10 chúng tôi cũng bò được lên tới đỉnh, 2 anh Mỹ đã lên trước khoảng 15-20phút. Một tốp công nhân cũng ở đó cùng chúng tôi, trong đó có 3 anh quê Vĩnh Tường. Gặp đồng hương trên đỉnh Fansipan, cũng có sự tự hào nhất định =))))

Bữa trưa khiêm tốn của bác Sơn (tour)

Không kịp vuốt vuốt gì nhiều

13:30 chúng tôi xuất phát trờ về, xuống được ~2 phút thì gặp anh Duy Tung Pham và a Tuyên Trần. 9/10 thành viên đã ít nhất có 1 vài giây cao nhất đông dương. Trên quãng đường trở về, trong những con dốc thẳng xuống tôi và anh Tu Bui cố gắng chạy nhanh đi cùng 2 anh bạn người Mỹ. Đến đoạn tụt xuống 2800 để leo lên 2900 chân bắt đầu thấy đau, vì không còn nước và chocolate nên tôi quyết định để anh Tú, Dave và Mitch đi trước, ở lại đợi đoàn sau. Sau 2 lần đợi (~2ophút) vẫn không thấy đoàn phía sau. Việc ngồi ở giữa con dốc gần như thẳng đứng, xung quanh toàn mây, trời bắt đầu tối và lạnh, không thức ăn, nước uống khiến bản thân khá sợ và quyết định chạy vượt lên cố gắng đến 2800 để trở lại với con suối mát và ngọt. Sau khoảng 15-20phút liên tục chạy (sau thời điểm này chân tôi cũng mất hoàn toàn cảm giác) tôi đã bắt kịp anh Tú và 2 anh người Mỹ.

Sau khi từ 2800 xuống khoảng 15phút, bé Huyền đã đuổi kịp anh em chúng tôi (con bé chắc đã phải chạy liên tục trong 30-45 phút) và từ thời điểm đấy xuống Trạm Tôn 3 chúng tôi luôn đi cùng nhau.

Sau khi xuống trạm 2200, trời bắt đầu tối. Mọi chuyện trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Không mang đèn pin vì chủ quan có thể hoàn thành đúng giờ, 3 chúng tôi cũng đã nhờ anh guide và anh porter ở lại 2800 để đợi đoàn phía sau. Cỡ khoảng 200m sau đó chúng tôi phải đi nhờ vào chiếc đèn flash iphone 5. Đi rất chậm vì không nhìn rõ đường, rừng đêm bắt đầu lạnh, cơ thể bắt đầu mất cảm giác, thức ăn và nước uống đều hết. May mắn rằng sau đó chúng tôi gặp anh Chay chạy xuống cùng 1 chiếc đèn pin, lúc đó mọi thứ mới trở nên rõ ràng, theo trí nhớ của 3 người thì Trạm Tôn đã rất gần, vậy mà sau khi hỏi guide, chúng tôi biết nếu đi nhanh cũng mất 2 tiếng nữa mới về đến nhà.

Khoảng thời gian bằng 1 trận bóng còn lại chúng tôi không nói gì nhiều, chia cho nhau chút nước cuối cùng, chia nhau vài mẩu bánh mì cho đỡ đói. Thấy ánh đèn Trạm Tôn mà còn 1 tiếng nữa mới đến nơi. Theo lời anh Chay nói, lúc đi về người ta sẽ mệt hơn, trời tối khiến mọi người mất niềm tin nên rất khó đi về sớm. Bản thân lúc đấy rất lo cho đoàn đằng sau, nhưng tôi vẫn phải tự trấn an rằng trai CNTT Bách Khoa mà có gì phải lo... Gọi điện và được biết mọi người sẽ quyết tâm về đến Trạm Tôn, dù sẽ phải đi bộ trong rừng đêm khoảng 3-4 tiếng nữa. Đến 8:00, chúng tôi đặt chân đến Trạm Tôn, sau hơn 13 tiếng đi bộ liên tục, tôi và anh Tú quẳng ba lô xuống đất và nằm lăn ra trước sân, không phải vì mệt, có lẽ vì không nghĩ ra được màn ăn mừng nào kun ngầu và sạch hơn =))

Lúc đấy không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, trong người có chút lâng lâng vì đã làm được một điều không phải ai muốn cũng làm được.

=)) cũng không kịp vuốt vuốt các thứ

Vì có một sự cố, chị chủ nhà đã đặt cho chúng tôi 9 vé về Hà Nội lúc 9.30 thay vì 11.30 (do hết vé) nên 6 người xuống trước (3 ng trong nhóm và 3 bạn nước ngoài) sẽ phải về Hà Nội sớm để tiết kiệm tiền do không hủy được vé. 5 thành viên còn lại sẽ về homestay và trở về Hà Nội vào sáng sớm hôm sau. Chúng tôi phải thuê 1 xe taxi trở 6 người về Sapa, lên xe ngay sau khi chỉ được thay quần áo (chưa được tắm, chưa được ăn, uống) và trở về thủ đô ngay trong đêm hôm đó. Chị chủ nhà cũng rất tốt bụng vì cho 5 thành viên còn lại trọ miễn phí 1 đêm tại homestay. 4:30 sáng thứ 2, 6 chúng tôi có mặt tại Mỹ Đình. Trong suốt thời gian từ lúc xe khởi hành đến lúc tới bến, tôi ngủ không tỉnh giấc một phút nào. 6 người qua bên đường ăn chút đồ lót dạ (vì chưa ai được ăn tối cả), sau đó tôi và anh Tú bắt giúp Mizuki san một chiếc taxi, còn chúng tôi, Mitch và Dave sẽ đi bus cho tiết kiệm :)) 5:20 tôi đặt chân ở vỉa hè gần nhà, mua 10k bánh cuốn lên nhà ăn sáng, tắm rửa sạch sẽ rồi làm một giấc đến trưa. 2h chiều hôm đó tôi ngồi trong lớp, nhìn thầy Khánh mà nước mắt vẫn chảy, cảm giác chỉ mấy chục tiếng trước vẫn đang vật lộn trên rừng, như vừa năm mơ một giấc dài vậy. Chuyến đi chấm dứt ở đó, không chắc tôi có thể rút ra được chút “giá trị nhân văn" hay những điều to tát gì không, nhưng cảm giác lâng lâng ở Trạm Tôn tôi sẽ không bao giờ quên được.

Có nhiều thứ, nhiều cảm giác mà từ trước đến giờ chưa cảm nhận được. Gần 30 tuổi đầu, khó khăn gặp chắc cũng chỉ bằng con muỗi, ở nhà nhiều khi khổ tí cũng kêu ca, thiếu tí cũng thấy khó chịu, mệt tí là lăn ra ngủ chả quan tâm đến cái gì. Chỉ có những lúc khổ quá vẫn phải tiến lên, khó nhưng vẫn phải bước tiếp, mệt mà vẫn phải tỉnh táo để giữ lại chút niềm tin cuối cùng. Trong lúc này ngồi đèn điện sáng trưng, nước uống đầy đủ, thức ăn có thừa nghĩ lại thấy chẳng khó khăn chút nào. Nhưng 2 tiếng trong rừng đêm hôm đấy là 2 tiếng lý trí nhất mà tôi từng trải qua. Nhóm chúng tôi gặp nhau được 2 ngày, ngủ với nhau được 1 đêm, ăn với nhau được 3 bữa, nhưng trải qua những thứ này cùng nhau thì chắc cũng phải có cái duyên nhất định, chưa biết tương lai sau này ra sao, nhưng hi vọng tất cả 10 thành viên trong đoàn (cả 3 bạn người nước ngoài nữa) đều sẽ khỏe mạnh. Rất mong sẽ được cùng mọi người chinh phục những thử thách mới, được ăn những bữa cơm giàu đạm và nước mắt nữa cùng nhau. Note này được hoàn thành trong rải rác gần 2 tuần, mỗi ngày 5-10 phút, khi viết cảm xúc cũng không còn mãnh liệt như những ngày đầu trở lại. Có cắt bớt một số tình tiết và một số chi tiết nếu các bạn đi 2 ngày sẽ thấy nó không khó như những gì tôi nói. Đến đây tôi cũng không nhớ ở trên viết gì nữa, dài quá =))

Cảm giác 2 tiếng trong rừng, cảm giác đặt chân lên đỉnh Fansipan, cảm giác khi trở lại Trạm Tôn, cảm giác khi mọi người đều về nhà an lành. Nói ra được nhưng để mọi người có thể hiểu được thì chắc cũng khó. Cách duy nhất mọi người đồng cảm được chắc là kiếm thêm 7 đứa liều nữa và thử làm như chung tôi thôi :))

2 ngày: khoảng thời gian tôi nói tiếng nước ngoài nhiều nhất từ trước đến giờ (lười giao tiếp đtcđ), cả tiếng Anh và tiếng Nhật, cũng đã ý thức được ngoại ngữ quan trọng nhưng bây giờ mới thấy nó đóng vai trò như thế nào để giúp con người gần hơn với con người. Dù chưa làm được tốt nhất có thể nhưng tôi sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân, để có thể gần gũi hơn với nhiều người đến từ nhiều vùng đất khác. 13 tiếng: 5 năm trước, tôi bị đứt dây chằng gối trái, 3 năm sau đó là quãng thời gian tôi không tham gia bất cứ một hoạt động thể thao nào vì sợ sẽ tốn thêm một khoản tiền không nhỏ của bố mẹ, hơn 1 năm trước thôi, đá bóng được 5 phút tôi đã thở gấp và không chạy được, bây giờ tôi đã chinh phục nóc nhà Đông Dương trong 1 ngày. No pain no gain nhỉ :)) 1,7 triệu: Tổng số tiền mà mỗi người chúng tôi mất để chinh phục Fansipan trong 1 ngày, khám phá Sapa trong 1 ngày. Chúng tôi đi du lịch không để thưởng thức mà để khám phá và thử thách bản thân. Không khuyến khích các bạn đi như vậy vì chúng tôi vẫn không biết Sapa có gì ngon, chỗ nào đẹp, chưa được đi chợ dân tộc, chợ tình, chưa được uống rượu ngô, chưa được mua đồ lưu niệm, không có thời gian tận hưởng cảnh sắc trên đường lên đỉnh, chưa được xuống các bản. Nói cay đắng thì chúng tôi chỉ lên đỉnh Fansipan chụp cái avatar rồi về. Dù vậy, chúng tôi có thể giảm thiểu chi phi xuống còn 1,5-1,6tr nếu không quên đồ ăn và phát sinh tiền bù vé. Mọi người nếu muốn đi theo cách “rẻ mà không ngon” này, hãy inbox nhé :) Chắc chắn sẽ có những cung đường khác, đôi chân còn đi được thì sẽ đi, đi để xem mình đi xa được đến đâu, để tiêu tiền (dù không nhiều) rồi mới có động lực để kiếm, để bản thân không ngừng luyện tập, quan trọng nhất là để có avatar đẹp để thay, làm màu với thiên hạ và có thể viết vài ba cái note ba hoa như thế này =))

Hẹn gặp lại các bạn vào những lần sau :v

À quên, các bạn có thể theo dõi hành trình xuyên Việt của 2 anh Tây đẹp trai tại nextlevelbackpacking.tumblr.com, có ảnh chúng mình luôn đấy =)))

Bạn đọc xong rồi đấy. Giờ thì đi thôi ;))

Nồng nàn và quyết thắng

Hà Nội đợi mãi không thấy gió mùa

30/10/2015